Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2019

Người Hàn như thế nào tại Hồ Chí Minh?

        Những năm gần đây, Hàn Quốc đã vượt qua Nhật Bản về số lượng nhà đầu tư vào Việt Nam. Hàn Quốc đứng vị trí thứ 2 sau Trung Quốc (theo công bố của tạp chí Công thương http://tapchicongthuong.vn/bai-viet/7-thang-von-dau-tu-nuoc-ngoai-vao-viet-nam-dat-hon-20-ty-usd-64215.htm)
       Trước con số đầu tư đó thì số lượng doanh nghiệp Hàn Quốc đến Việt Nam càng nhiều hơn và kéo theo một bộ phận người trẻ cũng như người già Hàn Quốc đến Việt Nam. Người trẻ Hàn Quốc từ độ tuổi 24 đến 32 tuổi, phần lớn được chính phủ hỗ trợ đến Việt Nam để học tiếng Việt và tìm việc làm. (Họ được Chính phủ hỗ trợ chi phí ăn ở, đi lại, học tập trong thời gian ngắn 3 tháng  ~ 6 tháng). Còn người già Hàn Quốc thì đến Việt Nam để sinh sống (một bộ phận thu nhập không cao ở Hàn Quốc và cuộc sống của họ khá khó khăn nếu sống ở Hàn Quốc)và công tác làm việc . 
        Trong những lần tiếp xúc Dạy- Làm việc- cũng như quan sát người Hàn đến Việt Nam nói chung và đến Hồ Chí Minh nói riêng, đôi điều suy nghĩ về người Hàn theo quan điểm cá nhân như sau: 
  1. Về tính cách và sự cần cù: 


       Người già Hàn Quốc (từ 45 tuổi đến 60 tuổi), đặc điểm nổi bật là họ rất siêng năng và chịu khó. Mình đã rất ngạc nhiên và khâm phục khi những ông chú và bà cô lớn tuổi đến Việt Nam mỗi ngày cắp sách đến trường học tiếng Việt. Trong số đó, một bộ phận là giữ chức vụ trong các công ty, còn lại là chủ nhà hàng, nội trợ. Về tính cách thì họ tỏ ra khá thân thiện - nhưng đa nghi. Họ giao thiệp - lấy lòng người Việt  bằng việc mời cơm - "Mua cơm cho" khi trả ơn nhờ vả (밥을 사줄께), nhưng lại khá thảo mai. Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi họ luôn khen tất cả các món trên bàn ăn- món này món kia ngon, nhưng thực ra đó là "khách sáo" thường thấy (dù là quan hệ khá thân).   

      Người trẻ Hàn Quốc (từ 18 đến 28 tuổi). Những người trẻ độ tuổi này, phần lớn đến Việt Nam học đại học- khoa Việt Nam học. Lý do họ đến Việt Nam - theo yêu cầu của cha mẹ (do nhà có công ty ở Việt Nam) hay đa số là vì không thể vào các trường Đại học ở Hàn Quốc. Xuất phát từ ý nguyện của gia đình chứ không phải điều bản thân mong muốn nên nhiệt huyết học tập của những bạn trẻ này không cao. Còn những bạn trẻ khác từ 28 đến 32 tuổi thì tinh thần học tập tốt hơn vì họ có mục tiêu để tìm việc làm. Tuy nhiên mức độ chăm chỉ cũng dừng lại một chừng mực nào đó (không tràn đầy nhuệ khí như tinh thần cần cù trong truyền thống tính cách người Hàn mà ta thường nghe).
     Đặc điểm chung giữa bộ phận người Hàn đến Hồ Chí Minh là họ luôn mang trong mình tư duy làm chủ. Họ đến Việt Nam để mở nhà hàng, mở dịch vụ hay buôn bán. Tất nhiên kinh doanh sống còn tồn tại là một điều vô cùng khó khăn. Tỷ lệ những "nhà buôn nhỏ" thành công không nhiều, thậm chí là khá khốc liệt (minh chứng thấy rõ là dạo quanh một vòng ở Phú Mỹ Hưng, quận 7). Nguyên nhân thất bại nhiều vô kể. Song nổi bật có thể thấy cũng xuất phát từ việc "hòa nhập hiểu thị trường" và sự "nóng vội".
      Xét về mức độ hòa nhập với cuộc sống ở Việt Nam so với người Mỹ, người Nhật mà tôi từng tiếp xúc thì ở người Hàn không cao lắm. Họ khá bảo thủ và sinh hoạt khép kín trong cộng đồng người Hàn. Quan trọng trong tính cách người Hàn nổi bật là "mâu thuẫn". Họ vừa không thích gặp gỡ đồng bào- đồng hương Hàn Quốc tại Việt Nam, đồng thời lại "không  hòa nhập" với cuộc sống của người Việt. 
     Người Hàn hầu hết tất cả đều "tính toán". Họ luôn tính toán để không bị thiệt thòi trong các mối quan hệ với người Việt. Nên nếu xét trong mối quan hệ chơi lâu năm thì họ luôn tính và nghĩ lợi ích cho mình sao cho hơn đối phương. Ví dụ có thể thấy, khi người Hàn nhắn tin nghĩa là họ cần bạn giúp đỡ một điều gì đó- chứ không phải đơn thuần nhắn tin để thăm hỏi, quan tâm. Nên tiếp xúc lâu với người Hàn dễ có cảm giác như "được lợi dụng khéo léo". Bạn bè tôi thường nói "không dễ gì ăn được bữa cơm hay uống một tách cà phê của người Hàn" ^^. 


Tạm kết: Để sống tốt và vui vẻ ở một đất nước khác, thiết nghĩ việc cần thiết nhất là "hòa nhập" và " am hiểu". Việc thứ nhất thì trước khi quyết định- chính bạn phải chuẩn bị sẵn tinh thần đó- một cách hứng thú và tự nguyện. Còn việc thứ hai- để "am hiểu" cần thời gian và cùng sống cùng làm với người bản xứ. Nếu thiếu đi hai điều đó thì dù sống bất kỳ đâu, chúng ta khó mà thành công được!
Anna