Thứ Ba, 3 tháng 3, 2020

""bỏ mặc" hay "tha thứ"?



Dạo này mình băn khoăn giữa cái đạo luẩn quẩn, nên "bỏ mặc" hay "tha thứ"? Thực tế thì "bỏ mặc" không phải là cắt đứt quan hệ hoàn toàn, mà để cho đối phương tự giải quyết vấn đề, không góp ý, không giúp đỡ. Tự giải quyết vấn đề ở đây sẽ có nguy cơ xảy ra những hậu quả tiêu cực, thậm chí là mất tính mạng. Nhưng nếu đưa tay vào giúp đỡ, trong lúc đối phương chưa nhận rõ mình sai ở đâu? Vẫn chưa chịu mở miệng chấp nhận sai và thể hiện quyết tâm thay đổi. Vậy việc giúp đỡ khác nào "dung túng bao che cho lỗi lầm", khác nào trái tim Mỵ Châu đặt nhầm chỗ? Bản tính đối phương xưa này vốn nóng nảy và không kiên định, thích hưởng thụ, tò mò nhưng lại có trách nhiệm. Tuy nhiên trách nhiệm lại chỉ đặt trong đối ngoại, còn đối nội- chữ trách nhiệm còn mơ hồ. Vậy nên tin hay không nên tin?

Nhiều lần thử trò chuyện để hiểu về đối phương, mấy nét phác họa được rút ra: Bản tính ham vui, ham chơi cờ bạc, tửu trà, trăng hoa,...hiếu kỳ muốn thử mọi thứ trên đời của đối phương là không thể thay đổi. Đặc biệt, đối tượng đang bỏ mặc bản thân sống hưởng thụ cho hết tháng ngày, không còn mục tiêu sống, cống hiến, xây dựng vì đối tưởng đã đi qua mọt đời người. Nói đến đây, nhìn lại quá khứ của đối tượng thì thấy rằng, ông ta đã cống hiến, phấn đấu nhiệt huyết nhưng không chạm đến hư danh lãnh đạo trong sự nghiệp. Và ông nghĩ, việc không đến được công danh trong sự nghiệp là do vợ ông không giỏi giang. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ chính bản thân ông thiếu năng lực lãnh đạo. Ông đang giỏi chuyên môn - ai cũng công nhận điều đó- nhưng thần thái của một lãnh đạo "không ngoan"- người ta không thấy ở ông. Vì thế, ông không được nâng đỡ. Ông oán hận người gần gũi với ông; ông đã từng có ô che chở nhưng ông chẳng được hưởng lợi? và giả sử khi đó ông được nắm giữ một chức danh- người ta sẽ nói nhờ vào người A ông mới được như vậy thì chắc hẳn lòng tự trọng của ông bị xúc phạm. Chung quy, ông muốn người khác công nhận năng lực và cho ông một chức danh- để khoe khoang- để tự hào nhưng ông không đủ "khôn khéo" để có người nâng đỡ. Thậm chí, ông quá thẳng thắn và xem thường người như ông. Ông thiếu khiêm tốn thấy được ưu điểm của người khác. Thiếu tĩnh lặng để tự vấn bản thân thiếu, cần cái gì?

Hiện tại, con người ông là sự đỗ lỗi, oán hận, trách cứ...? Trong lúc đó, ông đa nghi với mọi mối quan hệ gần gũi. Người giúp ông chỉ ra chỗ sai- ông nghĩ hại ông và ngược lại người khen, nịnh bợ ông- ông nghĩ là giúp ông.

Ông thay đổi một cách kỳ lạ. Khi không được đáp ứng yêu cầu, ông lại làm tổn thương người gần gũi ông, ông đe dọa. Khi có đủ điều kiện sung sướng, ông lại tìm đến bạn bè cờ bạc, trà tửu.

Ông không muốn người khác xem thường ông, nhưng chính hành xử của ông lại khiến người khác không tôn trọng và lợi dụng ông.

Ông không đủ dứt khoát để từ chối lời mời mọc, rủ rê. Nhưng đủ lạnh nhạt để không quan tâm đến người thân bên cạnh.

Cho nên có thể nói con người ông là một chuỗi đặt nhầm chỗ về ý thức rạch ròi cho gia đình- xã hội.