1. Luôn nói "vâng" với sếp. Không được nói "không"
2. Khi đưa ra một nhận định cần tập hợp dữ liệu dẫn chứng và làm thành một báo cáo (dù đó là điều hiển nhiên và chắc chắn).
3. Sếp luôn hỏi bạn và bỏ ngõ để "thử thách năng lực" của bạn
4. Khi muốn đề xuất bất kỳ điều gì, bạn nên cam kết với một con số cụ thể -> lập phương pháp -> kế hoạch thực hiên chi tiết -> theo dõi và đánh giá -> báo cáo kết quả -> rút kinh nghiệm -> đề xuất phương án.
5. Trong một cuộc hội ý nên tóm tắt lại vấn đề và chờ câu trả lời hoặc quyết định từ sếp -> tiến hành Làm.
6. Nguyên tắc: Tiết kiệm chi phí tối đa -> Tăng doanh số.
Thứ Năm, 5 tháng 12, 2019
Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2019
Người Hàn như thế nào tại Hồ Chí Minh?
Những năm gần đây, Hàn Quốc đã vượt qua Nhật Bản về số lượng nhà đầu tư vào Việt Nam. Hàn Quốc đứng vị trí thứ 2 sau Trung Quốc (theo công bố của tạp chí Công thương http://tapchicongthuong.vn/bai-viet/7-thang-von-dau-tu-nuoc-ngoai-vao-viet-nam-dat-hon-20-ty-usd-64215.htm)
Trước con số đầu tư đó thì số lượng doanh nghiệp Hàn Quốc đến Việt Nam càng nhiều hơn và kéo theo một bộ phận người trẻ cũng như người già Hàn Quốc đến Việt Nam. Người trẻ Hàn Quốc từ độ tuổi 24 đến 32 tuổi, phần lớn được chính phủ hỗ trợ đến Việt Nam để học tiếng Việt và tìm việc làm. (Họ được Chính phủ hỗ trợ chi phí ăn ở, đi lại, học tập trong thời gian ngắn 3 tháng ~ 6 tháng). Còn người già Hàn Quốc thì đến Việt Nam để sinh sống (một bộ phận thu nhập không cao ở Hàn Quốc và cuộc sống của họ khá khó khăn nếu sống ở Hàn Quốc)và công tác làm việc .
Trong những lần tiếp xúc Dạy- Làm việc- cũng như quan sát người Hàn đến Việt Nam nói chung và đến Hồ Chí Minh nói riêng, đôi điều suy nghĩ về người Hàn theo quan điểm cá nhân như sau:
- Về tính cách và sự cần cù:
Người già Hàn Quốc (từ 45 tuổi đến 60 tuổi), đặc điểm nổi bật là họ rất siêng năng và chịu khó. Mình đã rất ngạc nhiên và khâm phục khi những ông chú và bà cô lớn tuổi đến Việt Nam mỗi ngày cắp sách đến trường học tiếng Việt. Trong số đó, một bộ phận là giữ chức vụ trong các công ty, còn lại là chủ nhà hàng, nội trợ. Về tính cách thì họ tỏ ra khá thân thiện - nhưng đa nghi. Họ giao thiệp - lấy lòng người Việt bằng việc mời cơm - "Mua cơm cho" khi trả ơn nhờ vả (밥을 사줄께), nhưng lại khá thảo mai. Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi họ luôn khen tất cả các món trên bàn ăn- món này món kia ngon, nhưng thực ra đó là "khách sáo" thường thấy (dù là quan hệ khá thân).
Người trẻ Hàn Quốc (từ 18 đến 28 tuổi). Những người trẻ độ tuổi này, phần lớn đến Việt Nam học đại học- khoa Việt Nam học. Lý do họ đến Việt Nam - theo yêu cầu của cha mẹ (do nhà có công ty ở Việt Nam) hay đa số là vì không thể vào các trường Đại học ở Hàn Quốc. Xuất phát từ ý nguyện của gia đình chứ không phải điều bản thân mong muốn nên nhiệt huyết học tập của những bạn trẻ này không cao. Còn những bạn trẻ khác từ 28 đến 32 tuổi thì tinh thần học tập tốt hơn vì họ có mục tiêu để tìm việc làm. Tuy nhiên mức độ chăm chỉ cũng dừng lại một chừng mực nào đó (không tràn đầy nhuệ khí như tinh thần cần cù trong truyền thống tính cách người Hàn mà ta thường nghe).
Đặc điểm chung giữa bộ phận người Hàn đến Hồ Chí Minh là họ luôn mang trong mình tư duy làm chủ. Họ đến Việt Nam để mở nhà hàng, mở dịch vụ hay buôn bán. Tất nhiên kinh doanh sống còn tồn tại là một điều vô cùng khó khăn. Tỷ lệ những "nhà buôn nhỏ" thành công không nhiều, thậm chí là khá khốc liệt (minh chứng thấy rõ là dạo quanh một vòng ở Phú Mỹ Hưng, quận 7). Nguyên nhân thất bại nhiều vô kể. Song nổi bật có thể thấy cũng xuất phát từ việc "hòa nhập hiểu thị trường" và sự "nóng vội".
Xét về mức độ hòa nhập với cuộc sống ở Việt Nam so với người Mỹ, người Nhật mà tôi từng tiếp xúc thì ở người Hàn không cao lắm. Họ khá bảo thủ và sinh hoạt khép kín trong cộng đồng người Hàn. Quan trọng trong tính cách người Hàn nổi bật là "mâu thuẫn". Họ vừa không thích gặp gỡ đồng bào- đồng hương Hàn Quốc tại Việt Nam, đồng thời lại "không hòa nhập" với cuộc sống của người Việt.
Người Hàn hầu hết tất cả đều "tính toán". Họ luôn tính toán để không bị thiệt thòi trong các mối quan hệ với người Việt. Nên nếu xét trong mối quan hệ chơi lâu năm thì họ luôn tính và nghĩ lợi ích cho mình sao cho hơn đối phương. Ví dụ có thể thấy, khi người Hàn nhắn tin nghĩa là họ cần bạn giúp đỡ một điều gì đó- chứ không phải đơn thuần nhắn tin để thăm hỏi, quan tâm. Nên tiếp xúc lâu với người Hàn dễ có cảm giác như "được lợi dụng khéo léo". Bạn bè tôi thường nói "không dễ gì ăn được bữa cơm hay uống một tách cà phê của người Hàn" ^^.
Tạm kết: Để sống tốt và vui vẻ ở một đất nước khác, thiết nghĩ việc cần thiết nhất là "hòa nhập" và " am hiểu". Việc thứ nhất thì trước khi quyết định- chính bạn phải chuẩn bị sẵn tinh thần đó- một cách hứng thú và tự nguyện. Còn việc thứ hai- để "am hiểu" cần thời gian và cùng sống cùng làm với người bản xứ. Nếu thiếu đi hai điều đó thì dù sống bất kỳ đâu, chúng ta khó mà thành công được!
Anna
Thứ Hai, 30 tháng 9, 2019
BIỂU HIỆN CHÊ VIẾT CHỮ XẤU BẰNG TIẾNG HÀN
#3 재미있는 표현
Tiếng Việt so sánh chữ xấu như gà bới.
Tiếng Hàn thì so sánh chữ xấu như chân chó chân chim 개발새발
글씨가 개발새발이네. Chữ xấu như chân chó chân chim.
개발새발 썼구나. Viết xấu như chân chó chân chim.
Còn Bắc Hàn thì so sánh chữ xấu như chân chuột vẽ 쥐 발 그리듯.
Tiếng Việt so sánh chữ xấu như gà bới.
Tiếng Hàn thì so sánh chữ xấu như chân chó chân chim 개발새발
글씨가 개발새발이네. Chữ xấu như chân chó chân chim.
개발새발 썼구나. Viết xấu như chân chó chân chim.
Còn Bắc Hàn thì so sánh chữ xấu như chân chuột vẽ 쥐 발 그리듯.
Một số từ khác liên quan
Chữ xấu: 악필, 글씨가 엉망이다
Viết xấu: 글씨를 못 쓰다 / 잘 쓰지 못하다
Viết ngoáy, viết nguệch ngoạc: 갈겨쓰다, 함부로 / 마구 쓰다
Vẽ bậy: 낙서하다
Chữ xấu: 악필, 글씨가 엉망이다
Viết xấu: 글씨를 못 쓰다 / 잘 쓰지 못하다
Viết ngoáy, viết nguệch ngoạc: 갈겨쓰다, 함부로 / 마구 쓰다
Vẽ bậy: 낙서하다
Thứ Ba, 24 tháng 9, 2019
Cơm mẹ nấu
Khi còn nhỏ xíu (3-6 tuổi gì đó), mỗi bữa cơm trong nhà đều là Mẹ hoặc Ba nấu. Con cũng chẳng nhớ mùi vị cơm lúc đó thế nào? Chỉ nhớ là hồi đó 3 anh em con ăn nhiều lắm và đam-cua đồng là món mà từ canh đến kho tràn ngập trong bữa cơm gia đình.
3 anh em con lớn lên cùng nhau bởi Ăn cháo nóng- thi ai ăn nhanh hơn?
Lớn lên một chút, có lẽ học tiểu học là lúc Ba Mẹ bận đi làm và những bữa cơm đều do chúng con đảm nhận. Tất nhiên- do Mẹ chỉ đạo. Mẹ cắt rau cho heo sau hồi nhà, còn Chị với Con ở trong bếp canh lửa (nhóm củi và rơm). Lâu lâu chạy ra gọi lớn "Cơm sôi rồi! Phải làm gì Mẹ ơi?" "Nước sôi rồi? Con cho rau vào rồi! Nêm nếm thế nào ạ? Cho mấy muối? Mấy bột ngọt? Mấy muỗng dầu ăn...Thỉnh thoảng: Con nghe mùi cơm khét...Phải mần răng, Mẹ ơi?
(Tất nhiên vừa la làng vừa khóc vì sợ bị Mẹ đánh đòn)
Việc vô bếp được Mẹ hướng dẫn từ xa- từ cấp độ đơn giản đến khó dần: Nấu canh, Luộc rau, Luộc trứng, Nấu cơm...(có lẽ nấu canh dễ nhất). Không thích nhất và khó nhất là Nấu cơm củi- lúc cháy, lúc khê, lúc sống, lúc nhão...Giờ vẫn không tự tin nấu cơm bếp củi...
Và khi lên cấp 2, con biết nấu những món phức tạp từ sách vở, coi ti vi như gỏi, nộm,...Rồi Mẹ dạy cho mần á, kho thịt,...biết ăn uống ngon dở. Thêm Anh con mua một đóng sách nấu ăn rồi mần theo. Từ đó đến giờ nghe khoe hoài "canh chua cá lóc ngon lắm!" (nhưng chưa bao giờ được ăn do Ổng nấu- nghe Mẹ kể lại).
Những năm học cấp hai là lúc học nhiều hơn, học cả ngày nên thời gian vô bếp nấu cơm của chúng con không nhiều. Lúc đó hầu như Mẹ làm tất cả và thời gian chăm chút cho bữa ăn gia đình bị chia nhỏ để hoàn thành làm những việc khác như chăm heo, chăm con gà- kiếm thêm thu nhập cho tụi con.
*** Đã có những lúc con không thích lũ Heo - vì tụi nó chiếm quá nhiều thời gian của Mẹ.
Nhưng giờ nghĩ lại Con cảm ơn tụi Heo- vì nhờ nó cho con được học hành.
Thỉnh thoảng thời ấy thấy bạn bè, mẹ tụi nó làm đủ bánh bao, bánh nướng cho tụi nó ăn sáng- thèm- mơ ước mẹ mình cũng làm một món khác ngoài cơm- cháo cho tụi con. Nhưng đó chỉ là Nghĩ- vì biết Mẹ vất vả thế nào nên đâu dám đòi hỏi (Chỉ lâu lâu cũng nói- nhưng không kỳ vọng nhiều).
Những năm cấp 2- cấp 3 là lúc mà cái tuổi ẩm ương- khó chịu- dễ nổi cáu. Đi học về mà không có cơm là dỗi. Nghĩ lại thấy có lỗi vô cùng. Ba Mẹ hiểu cho nỗi lòng bụng đói của con nên trước khi đi làm, Ba Mẹ nấu cơm, kho đồ ăn sẵn rồi ủ trong chăn cho ấm (mùa đông cơm nguội ngắt như đá) để con về có cái mà ăn- lấy sức mà học hành. Món quà hứng khởi của con lúc ấy là mò tìm nồi cơm trong chăn mỗi khi tan học !!!
Và món con ăn ngon nhất, nhớ như in là: Đậu hũ kho thịt sườn- cái mùi vị ấy chưa ai nấu ngon bằng Mẹ. Con đã thử nhiều lần nhưng không thành công- không giống như Mẹ nấu.
Thời gian trôi nhanh hơn khi con bước vào Đại học. Con ở Ký túc xá và bắt đầu ăn cơm tiệm- con sung sướng gọi điện về khoe với Mẹ - cơm tiệm ngon lắm- ngon hơn cơm nhà.
Lúc ấy con không tán thành việc người ta ca ngợi "Cơm Mẹ là nhất!"
Thế nhưng, giờ cũng tròn 10 năm ở Sài Gòn- xa nhà. Ăn cơm Mọi nhà, con lại nhớ và thèm cơm Mẹ nấu.
Có những dịp nghỉ Hè, hay nghỉ Tết, con luôn nói "Năm nay con về là để ăn cơm Mẹ nấu chứ không phải con nấu". Nhưng con biết, đàn Heo vẫn chiếm giữ một khoảng thời gian khiến Mẹ bận rộn không dứt ra được, không có thời gian để tỉa vẽ cho bữa ăn trong nhà. Nên mong ước đó luôn hiếm hoi thực hiện.
Bây giờ, đi làm rồi, con mới hiểu "Cơm Mẹ là nhất!"
Cơm Mẹ Ngon nhất! Ấm lòng nhất!
Vì khi ăn cơm Mẹ nấu không chỉ thưởng thức bàn tay nêm nếm của Mẹ mà Con còn nhận được Tình yêu của Mẹ cho tụi Con. <3
** Hình ảnh có nguồn từ Internet
Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019
Ai giỏi hơn ai?
Để bảo vệ suy nghĩ của mình, Nam giới đã đưa ra một loạt câu hỏi như sau:
- Trên thế giới lãnh đạo Nữ được bao nhiêu người?
- Nếu Nữ giới là lãnh đạo thì Đất nước phát triển tới đâu? Công ty phát triển đến đâu?
- Tỷ phú trên thế giới bao nhiêu phần trăm là Nam? Bao nhiêu phần trăm là Nữ?
- Các nhà Khoa học, Vĩ nhân bao nhiêu người là Nữ giới?
..... đó là những vấn đề to tát liên quan đến Chính trị, Kinh tế, Khoa học - Kỹ thuật,...
Những thứ được mặc định là vị trí Nam giới đảm nhận.
Nói đến đây Nữ giới vẫn chưa phục vì vai trò Nữ giới trong xã hội từ xưa đến nay đã được quy ước sẵn là lui về "hậu trường- gia đình".
Những thứ được mặc định là vị trí Nam giới đảm nhận.
Nói đến đây Nữ giới vẫn chưa phục vì vai trò Nữ giới trong xã hội từ xưa đến nay đã được quy ước sẵn là lui về "hậu trường- gia đình".
Thế thì Nam giới lại hỏi ngược lại: Cứ cho rằng Nữ giới bị giới hạn phát triển trong xã hội, vậy việc cơ bản như Bếp núc- lo cái ăn cái uống hằng ngày, bao nhiêu đầu bếp nổi tiếng là Nữ giới?
Ngẫm một hồi thật lâu, có vẻ có lý.
Hầu hết ở các nhà hàng, khách sạn lớn đầu bếp chuyên nghiệp, bếp trưởng đều là Nam giới.
Hầu hết ở các nhà hàng, khách sạn lớn đầu bếp chuyên nghiệp, bếp trưởng đều là Nam giới.
Nhưng rồi xét lại, những cuốn sách nấu ăn ngon, bán chạy trên thế giới đều do Nữ giới viết ra...
Vậy Nữ giới sẽ tự hào rằng "những đầu bếp Nam giỏi là bởi bí quyết của Nữ giới?!"
Vậy Nữ giới sẽ tự hào rằng "những đầu bếp Nam giỏi là bởi bí quyết của Nữ giới?!"
Nam giới sẵn sàng chấp nhận, tuy nhiên sẽ có những lý luận khác:
Vậy Thời Trang- Thiết kế- Trang điểm- chẳng phải của chị em các bạn?
Nhưng thường tay nghề giỏi và những người nổi tiếng đều lọt về tay Nam giới?!
Vậy Thời Trang- Thiết kế- Trang điểm- chẳng phải của chị em các bạn?
Nhưng thường tay nghề giỏi và những người nổi tiếng đều lọt về tay Nam giới?!
Cuộc tranh cãi "Ai giỏi hơn ai..." cứ thế tiếp diễn và tiếp diễn ngay chính trong mối quan hệ Vợ chồng, Ba mẹ- con cái, Bạn bè, Đồng nghiệp,...
***
Trong cuộc đấu tranh để khẳng định vị trí của Bản năng con người...thì:
Việc phân định Ai giỏi hơn ai liệu có cần thiết không?
Và một khi phân định thắng - thua rồi cả hai phía có thực sự hạnh phúc? Hay sự hạnh phúc chỉ giành cho một phía - tạm thời thỏa mãn cái tôi tài năng mà đánh đổi là sự khuất phục nhận được từ người khác- bị dẫm xuống?
Câu chuyện nhỏ là ví dụ cho vô vàn cái so bì giữa người này- người kia. Để rồi cứ mãi miết chạy theo nó, đánh mất đi những giá trị quan trọng hơn.
Kể ra, mỗi người sinh ra có một vai trò riêng. Và quan hệ giữa con người với con người là trân trọng vai trò của nhau để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, mang tiếng cười, vui vẻ trong trẻo, ấm áp. Đặc biệt trong hai phái Nam - Nữ sự bù đắp thiếu sót là cái quan trọng. Hiếm hoi khi cả hai xuất phát điểm đều hoàn hảo, mà trân trọng vai trò của nhau để giúp cả hai thêm hoàn thiện. Nâng - đỡ - vai trò của nhau!
P/s:
P/s:
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)