Thứ Ba, 24 tháng 9, 2019

Cơm mẹ nấu

      Khi còn nhỏ xíu (3-6 tuổi gì đó), mỗi bữa cơm trong nhà đều là Mẹ hoặc Ba nấu. Con cũng chẳng nhớ mùi vị cơm lúc đó thế nào? Chỉ nhớ là hồi đó 3 anh em con ăn nhiều lắm và đam-cua đồng là món mà từ canh đến kho tràn ngập trong bữa cơm gia đình.


      3 anh em con lớn lên cùng nhau bởi Ăn cháo nóng- thi ai ăn nhanh hơn? 



      Lớn lên một chút, có lẽ học tiểu học là lúc Ba Mẹ bận đi làm và những bữa cơm đều do chúng con đảm nhận. Tất nhiên- do Mẹ chỉ đạo. Mẹ cắt rau cho heo sau hồi nhà, còn Chị với Con ở trong bếp canh lửa (nhóm củi và rơm). Lâu lâu chạy ra gọi lớn "Cơm sôi rồi! Phải làm gì Mẹ ơi?" "Nước sôi rồi? Con cho rau vào rồi! Nêm nếm thế nào ạ? Cho mấy muối? Mấy bột ngọt? Mấy muỗng dầu ăn...Thỉnh thoảng: Con nghe mùi cơm khét...Phải mần răng, Mẹ ơi? 
(Tất nhiên vừa la làng vừa khóc vì sợ bị Mẹ đánh đòn)



      Việc vô bếp được Mẹ hướng dẫn từ xa- từ cấp độ đơn giản đến khó dần: Nấu canh, Luộc rau, Luộc trứng, Nấu cơm...(có lẽ nấu canh dễ nhất). Không thích nhất và khó nhất là Nấu cơm củi- lúc cháy, lúc khê, lúc sống, lúc nhão...Giờ vẫn không tự tin nấu cơm bếp củi...
      Và khi lên cấp 2, con biết nấu những món phức tạp từ sách vở, coi ti vi như gỏi, nộm,...Rồi Mẹ dạy cho mần á, kho thịt,...biết ăn uống ngon dở. Thêm Anh con mua một đóng sách nấu ăn rồi mần theo. Từ đó đến giờ nghe khoe hoài "canh chua cá lóc ngon lắm!" (nhưng chưa bao giờ được ăn do Ổng nấu- nghe Mẹ kể lại). 

       Những năm học cấp hai là lúc học nhiều hơn, học cả ngày nên thời gian vô bếp nấu cơm của chúng con không nhiều. Lúc đó hầu như Mẹ làm tất cả và thời gian chăm chút cho bữa ăn gia đình bị chia nhỏ để hoàn thành làm những việc khác như chăm heo, chăm con gà- kiếm thêm thu nhập cho tụi con. 
*** Đã có những lúc con không thích lũ Heo - vì tụi nó chiếm quá nhiều thời gian của Mẹ. 
Nhưng giờ nghĩ lại Con cảm ơn tụi Heo- vì nhờ nó cho con được học hành.



       Thỉnh thoảng thời ấy thấy bạn bè, mẹ tụi nó làm đủ bánh bao, bánh nướng cho tụi nó ăn sáng- thèm- mơ ước mẹ mình cũng làm một món khác ngoài cơm- cháo cho tụi con. Nhưng đó chỉ là Nghĩ- vì biết Mẹ vất vả thế nào nên đâu dám đòi hỏi (Chỉ lâu lâu cũng nói- nhưng không kỳ vọng nhiều).



       Những năm cấp 2- cấp 3 là lúc mà cái tuổi ẩm ương- khó chịu- dễ nổi cáu. Đi học về mà không có cơm là dỗi. Nghĩ lại thấy có lỗi vô cùng. Ba Mẹ hiểu cho nỗi lòng bụng đói của con nên trước khi đi làm, Ba Mẹ nấu cơm, kho đồ ăn sẵn rồi ủ trong chăn cho ấm (mùa đông cơm nguội ngắt như đá) để con về có cái mà ăn- lấy sức mà học hành. Món quà hứng khởi của con lúc ấy là mò tìm nồi cơm trong chăn mỗi khi tan học !!!


       Và món con ăn ngon nhất, nhớ như in là: Đậu hũ kho thịt sườn- cái mùi vị ấy chưa ai nấu ngon bằng Mẹ. Con đã thử nhiều lần nhưng không thành công- không giống như Mẹ nấu.


       Thời gian trôi nhanh hơn khi con bước vào Đại học. Con ở Ký túc xá và bắt đầu ăn cơm tiệm- con sung sướng gọi điện về khoe với Mẹ - cơm tiệm ngon lắm- ngon hơn cơm nhà. 
Lúc ấy con không tán thành việc người ta ca ngợi "Cơm Mẹ là nhất!"

      Thế nhưng, giờ cũng tròn 10 năm ở Sài Gòn- xa nhà. Ăn cơm Mọi nhà, con lại nhớ và thèm cơm Mẹ nấu.
       Có những dịp nghỉ Hè, hay nghỉ Tết, con luôn nói "Năm nay con về là để ăn cơm Mẹ nấu chứ không phải con nấu". Nhưng con biết, đàn Heo vẫn chiếm giữ một khoảng thời gian khiến Mẹ bận rộn không dứt ra được, không có thời gian để tỉa vẽ cho bữa ăn trong nhà. Nên mong ước đó luôn hiếm hoi thực hiện.

      Bây giờ, đi làm rồi, con mới hiểu "Cơm Mẹ là nhất!"
      Cơm Mẹ Ngon nhất! Ấm lòng nhất!


      Vì khi ăn cơm Mẹ nấu không chỉ thưởng thức bàn tay nêm nếm của Mẹ mà Con còn nhận được Tình yêu của Mẹ cho tụi Con. <3

** Hình ảnh có nguồn từ Internet











1 nhận xét:

  1. Đọc nhớ tuổi thơ ghê gớm. Xíu viết hay thiệt. Cảm động rơi nước mắt. Thấy có lỗi với mẹ ghê. Ngày xưa thì nấu tới mô hỏi mẹ tới đó. Ngày nay mẹ lại hỏi vì sợ k đúng ý, vì môi trường sống khác ngày xưa.

    Trả lờiXóa