Cảm nhận về Sài Gòn 16/2/021 (mồng 5 Tết)
Sài Gòn mấy nay thời tiết lạ lắm!
Ngày thứ nắng gắt, chiếu vào cửa sổ khiến nó e ngại không bước ra ngoài. Ấy thế mà về đêm, trời lại trở lạnh. Gió thổi se se mà buốt thấu vào lòng. Có lẽ "thấu lòng" là do cơn lạnh của thời tiết, cũng là lạnh cô đơn trong lòng nó chăng?
Thỉnh thoảng suốt mấy ngày Tết nó cảm thấy cô đơn, trống trải nhưng thứ lấp đầy sự cô đơn của nó- chỉ nó mới hiểu. Nó chẳng muốn đi họ hàng, bà con thân thích. Mà chỉ muốn ở một mình. Nhưng cô đơn vẫn chiếm trọn lòng nó.
Nó thu âm mấy bài hát, hát còn lỡ nhịp. Nó gửi cho mẹ và chị gái nghe. Vì nó nghĩ đó là người không chê và an ủi nó.
Nó cũng gửi cho bạn, 2 người bạn sẵn sàng nghe nó than vãn, tâm sự (có điều bạn nó nói nhiều hơn nó..mà nó cũng thấy chẳng sao- Lắng nghe cũng được).
Mọi người thân thích nghĩ nó lãnh cảm, vô tâm. Ừm nó mặc kệ. Ai cũng có cảm xúc riêng và lần này nó quyết định dành thời gian cho cảm xúc tâm hồn của chính nó. Nó không thích cảnh cãi vã, đùn đẩy chỉ vì mấy việc cỏn con.
Tâm hồn nó hiện tại hướng đến tránh xa những "ồn ào", "mâu thuẫn" không đáng có.
Nó của hiện tại- CHỌN CÔ ĐƠN VÀ ĐỘC HÀNH.
Nó thấy mối quan hệ trên đời dần phức tạp với những nghĩa vụ, chứ không còn xuất phát từ tình cảm chân thành. Ai cũng quan tâm đến thiệt hơn và "cứ trả qua trả lại" - ôi nói chuyện với nhau thôi mà cũng thế? quan tâm nhau thôi cũng phải có qua lại? Cho nhau miếng ăn thôi cũng qua lại?
Nó quyết định tránh xa và không gần gũi bất kỳ ai thân thích vì đơn giản Nó chẳng có của cải, vật chất để cho lại. Nó nhận của người ta, vui đấy nhưng sau đó là gánh nặng- vì mỗi khi có những xích mích những thứ họ đã cho nó lại là vũ khí tổn thương nó. Họ sẽ trách "sao nó sống không biết điều?",...
Nó chọn ít nhờ vả và độc lập để nó được TỰ DO CẢM XÚC.
Nó quyết định chỉ nói chuyện, tỉ tê với người ngoài xa lạ, bạn bè nó tin tưởng về ước mơ, mong muốn của nó. Còn người thân- càng ít biết về nó nó càng hạnh phúc.
Hôm nay, nó bước ra ngoài!!!
Ra để ngắm lại cảnh đường sá của SG sau Tết.
Nó phát hiện đèn đường chẳng sáng trưng như mọi khi. Có lẽ ngày thường ánh đèn hàng quán mới là thứ khiến phố thị trở nên lung linh, chói lòa đến thế!
Xe cũng đông dần, tiếng còi xe, tiếng rú ga, tiếng còi cấp cứu bon chen đông đúc dần.
Nhưng đường vẫn thoải mái để nó đi bộ- vừa đi vừa ngắm.
Hàng quán chỗ phức hợp hột vịt lộn, bánh canh cá lóc (ngon á- 30k/ tô) đã khai trương. Rồi quán Lẩu đuôi bò bán xuyên tết khách nhộn nhịp,... SG ăn tiệm sớm thế đấy!
Nó đi bộ ngắm xung quanh là khoảng thời gian tuyệt vời với vẻ mặt tận hưởng, lâu lâu nhoẻn cười thích thú dưới lớp khẩu trang lộ ra hàm răng nhấp nhô.
Nó đến chợ Hoàng Hoa Thám, nó thương những cô bán hàng đến đêm muộn mà vẫn ế khách. Nhưng chính nó cũng đang thiếu thốn, dè xẻn.
Nó thấy có tiệm sữa đậu nành nóng, hợp với cái trời se lạnh. Nó nhớ hơn 5 năm trước đi Đà Lạt xuyets xoa túm tụm bên ly đậu nành nóng.
Nó cắt sẵn dĩa ổi, xoài chấm muối tiêu nhâm nhi mà chua lè :((
Đó- cuộc sống 1 mình của nó là thế!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét